Thursday, December 8, 2011

Happy birthday 100th... Nhà hát Nhớn!!!

Nay nghe ồn ào nên tìm đọc, thì ra qá ngày sinh nhật Nàng đã gần tháng [11/11/1911-11/11/2011] coi như nay đầy tháng Nàng vậy..


Mình có thật nhìu lý do [chính đáng] để gắn bó và quyến luyến Nàng. Số là hồi nẳm [chắc là 1993] lúc ấy Nàng, Nhà hát Lớn.. chưa 'nhớn' như bây giờ, nàng mới chỉ 82 tuổi thui... nhóm mình gồm kimkim, bạn H, Tuấn mực, Hưng và Hồng Anh nữa nhận được 01 công việc báu bở và 'lỡng mợn' từ mr.Hàcatlinh: Vẽ ghi Nhà hát Nhớn để phục vụ cải tạo. Ah, hồi đó còn kết hợp vs 1 nhóm nữa thì phải, có thằng Quốc (tức thằng Vũ Quốc Anh, tức thằng Bồ câu, công chúa..v...v, thằng này hơi nhìu hỗn danh) và có cô KTS Khổng Vân Hạc, chú...chú tên j í, chồng mrs Hạc, cái tên này thì chỉ có Hồng Anh mới nhớ được [cả hai người đều có tên hay và lạ nhắm í, có khi lạ nhất Hội KTS í!] hình như đó cũng là công việc làm chung cuối cùng của nhóm bạn ấy thì phải, sau này vì phải đi thực tập, vì nhìu lý do khác và cả có 01 lý do từ kimkim nữa mah nhóm không còn duy trì và thân thiết như xưa nữa...[chuyện này kimkim sẽ kể dịp khác]
Đó là những ngày đẹp đẽ của tuổi sinh viên mình. Vẻ cổ xưa và huyền hoặc của ngôi Thánh đường nghệ thuật này đã rù quyến bọn kimkim từ cái nhìn đầu tiên, từ những bước chân đầu tiên. Đến h mình như vẫn còn thấy hình ảnh của mấy đứa sinh viên gày gò, e dè và ngơ ngẩn dưới mái vòm lớn của khán phòng nhà hát...


Những hình khối và  đường nét của vẻ đẹp Châu Âu kinh điển nhuốm vẻ tàn tạ như một người đàn bà đẹp đã qa thời xuân sắc, nhưng mang trong quá khứ mình bao bí ẩn... của những cuộc tình vụng trộm thủa xuân thì, của đêm truy hoan mê đắm và tráng lệ xa xưa. Đắm mình trong cái không khí hoài cổ ấy, trong cái ánh sáng mờ ảo và u buồn lưu cữu bao trùm toàn khung cảnh bên trong nhà hát ấy, nó khiến mình cảm nhận vừa thật rõ ràng vừa mơ hồ một nỗi buồn chất chứa của sự úa tàn, như thể thoáng nghe tiếng thở dài não nuột từ những hàng ghế nhung mệt mỏi, nó ẩn chứa trong những dãy hành lang tối tăm,oằn mình dưới mỗi bước chân qua, trong những chiếc divang bọc nỉ đài các dày bụi dấu sau những cánh cửa kẽo kẹt,  vừa rên rỉ than van lại vừa như cố đánh thức những u hồn đào kép xa xưa vẫn còn đang lẩn khuất.. Rồi lại thấy như có cả nếp xiêm y lộng lẫy vụt thoáng qua mỗi khi tần ngần trước những tấm gương lớn có diềm thếp vàng diêm dúa đã hoen ố nữa..


Kimkim cùng các bạn cứ cặm cụi kiếm tìm, vừa tò mò thích thú, vừa run rẩy cảm nhận, từ tầng hầm ngóc ngách, ẩm ướt rêu phủ, những phòng chứa đạo cụ mốc meo hàng năm không có người vào, đến khu thiên kiều dây thép chăng dọc ngang hoen rỉ đầy lông chim.. Có cả một buổi chiều mát đi guốc gót cao [Hồng Anh cũng guốc cao nữa nhé] leo lên nóc Nhà hát Lớn, ngồi ngắm những mái phố yên ả đượm nắng của thành phố, mặc cho gió thổi lật tóc, ù tai, gió đưa cả những tiếng cười trong veo như thủy tinh của đám bạn ngày ấy đi xa mãi, xa mãi...


Và mãi mãi nhớ một chiều trong Phòng Gương, riêng cùng bạn H... hai đứa lần đầu biết rằng môi ngọt sẽ ngọt lịm sau khi ăn một que kem và buột một lời tỏ tình... đó là khoảng 1pm ngày 13/5/1993. Chắc hẳn bạn H. không hề bít thời khắc ấy đã mang một quẻ chính, một hào động hay một quẻ biến trong Mai Hoa dịch số để mah rồi suốt quãng đời còn lại, bạn í phải chật vật bươn trải, khổ đau và hạnh phúc vì hậu quả ;-)... một lời nói thôi mah như thể tung một hòn sỏi vào không gian và rồi lập tức, nó đi lang thang trong Vũ trụ bao la, trở thành một vì sao nhỏ nhoi trong hằng hà sa số tinh tú, ẩn chứa kịch bản số mạng của mấy kiếp người, vĩnh viễn chẳng trở về với bàn tay ấm ấy nữa... Đấy nhé, các bạn tin rồi nhé, ở những nơi qá cổ xưa, vào những giây phút qá linh thiêng, những thời khắc tình cờ gặp nhau của những vòng quay kỳ bí trong Vũ trụ sẽ biến những lời nói [dù là buột miệng] trở thành Vĩnh Cửu. Chắc chắn thế!!!
Có những phút làm nên lịch sử
Có những lời hoá thành bất tử
Có những người do vô ý sinh ra... Đấy, bác Tố Hữu bảo thế đấy, đừng có bảo bác í hem bít làm thơ mah đòi hướng dẫn nhé!!!


Trở lại Nhà hát Nhớn, sau khoảng một tháng, thì bạn H.cùng cộng sự [có cả một chút kimkim, Hồng Anh nữa nhé, lúc này cả bọn đã là KTS được hơn 2/5 r] đã hoàn thành khoảng 20 chục bản can khổ A0, vẽ tay hoàn toàn nhé, toàn bộ gờ phào, chi tiết..v..v.. đều tuyệt đẹp, đều hoàn hảo đến ngẹt thở, cả bọn cứ ngất ngây ngắm thành quả lao động của mình. Vậy mah lúc đó, vừa nghèo khó, vừa thiển cận nên chẳng lưu giữ lại chút j. Để lúc này, sau gần 20 năm, trong vòng tay ấm của bạn H.[cái tay ném hòn sỏi hồi trước í] vừa chép mè tiếc nuối vừa vỗ về nhau rằng cái còn lại chỉ là tình yêu (dai dẳng) này thôi...


Chuyện sau này thì ai cũng bít r đấy, một đồng nghiệp khác của kimkim, kẻ ai cũng bít là ai, KTS Hồ cùng cộng sự đã góp công lớn đưa Nàng quận chúa kiều diễm ra khỏi lãnh cung và được sủng ái trở lại, tỏa sáng hàng đêm [và cả hàng ngày nữa], sáng đến tận 33b PNL, nơi tháp ngà tôn kính của kimkim [cách chừng 2 dãy phố] đến nỗi mah sinh nhật Nàng qa đến cả tháng kimkim mới bít.. í ẹ hết sức!

@ Hồng Anh: chẳng bít nếu còn đc gặp và nói chuyện vs mày như trước thì tao có nhớ nhiều đến những chuyện chung của bọn mình thế này không? thật có có qá nhiều ân hận và qá nhìu nuối tiếc, Hồng Anh ạ! Hẹn mày T6 tuần sau lại về Chùa Hoè Nhai nhé!