Friday, October 28, 2011

mùa cũ...

Hỏi, Hà Nội đã Thu chưa?
Thưa rằng, mùa đã quá trưa sang chiều…


HOA SỮA

Tuổi mười lăm (1) em lớn (2) từng ngày
Một buổi sáng bỗng biến thành thiếu nữ(3)
Hôm ấy mùa thu anh vẫn nhớ
Hoa sữa thơm ngây ngất bên hồ

Tình yêu đầu mang hương sắc mùa thu
Mùi hoa sữa trong áo em và mái tóc
Tình yêu đầu tưởng không gì chia cắt
Vậy mà tan trong sương gió mong manh

Tại mùa thu, tại em hay tại anh
Tại sang đông không còn hoa sữa
Tại siêu hình tại gì không biết nữa
Tại con bướm vàng có cánh nó bay

Đau khổ nhiều nhưng éo le thay
Không phải thời Romeo và Juliette
Nên chẳng có đứa nào dám chết
Đành lòng thôi mỗi đứa một phương

Chỉ mùa thu tròn vẹn nhớ thương
Hương hoa sữa cứ trở về mỗi độ
Hương của mối tình đầu nhắc nhở
Có hai người xưa đã yêu nhau…

-Nguyễn Phan Hách -  

(1) -ba lăm
-by admin.
(2) - già -by admin.
(3) - bà lão -by admin.
Các bạn thay lại các từ trên cho hợp...hoàn cảnh kimkim.



HẬU 20-10


Mình giật mình đánh thót vì nhớ ra Đ. chưa tặng thiệp 20-10 cho cô giáo dạy TA. Nhưng bạn H đã đính chính: - Rồi, mua 2 bông hồng rồi...- Hai á??? - Thì cô 1, Ng. 1.
...Ah, vậy!!!
Ra vậy đấy, bạn H. không mua hoa cho vợ nhưng biết mua hoa cho vợ bạn và cô giáo.[phải nói thêm rằng bạn H. rất ngưỡng mộ chị vợ bạn này!!! nhớ từng câu đùa một để...về kể cho kimkim nghe..hehe..] 
Bạn thấy thành quả giao dục của kimkim thế nào? bạn H đã trở thành 1 người rất..."vô-lăng", phỏng ạ?
Mình nheo mắt nhìn đánh giá lại bạn H...và có vẻ bạn í cũng bắt được mùi đe dọa, ngượng ngịu đến bên mình...bla...bla...-Thì anh cũng đã hỏi e rồi còn j?!?! [hôm 20-10, bạn í có hỏi: anh có cần mua hoa cho e k nhỉ?!??!] Mình cũng đành bỏ vội quả bồ hòn vô miệng mah xoa dịu: K phải, chỉ là e không muốn cô giáo TA này của Đ lại chửa tiếp thôi...cho con nó học đc liên tục [cô trước vì chửa trong lúc dạy nên Đ phải đổi cô mới này mah]
Vậy đấy, tướng công của thiếp! -"Thì anh cũng đã hỏi e rồi còn j?!?!" Nếu tướng công có hỏi hôm mình thành thân thì thiếp cũng sẽ bảo khỏi cần hoa đi. Thiếp cũng lẩn thẩn nghĩ thử xem mình sẽ làm j cái bó hoa nếu được tướng công ban tặng [lẽ thường khi trao nhau chén rượu giao bôi, đôi lứa thường thề thốt trọn đời yêu thương..v..v..không có vụ mua hoa, đổ rác, hay lau quạt trần ah nha... và càng chẳng có mảy may hứa hẹn sẽ tặng hoa vào các dịp chạp giỗ, có phỏng]...nhưng có lẽ cái j đó trong thiếp đã thay đổi từ lúc tướng công e cất tiếng hỏi rồi, ..'đạo hữu đáng kính' ạ!
Dầu sao, thiếp vẫn dám xin tướng công thiếp đừng vướng bận bởi chuyện nữ nhi thường tình, vì nhẽ ..."một người vợ tốt luôn tha thứ cho chồng.... khi cô ta sai."

 
 Thế đấy! mình đã bảo mình rất cảm khái mỗi khi đến dịp "hai mươi trừ mười" mah...đã 10 ngày rồi mah đã thuyên giảm chút nèo đâu?!?

Thursday, October 27, 2011

Lòng người là giấy!!!


Xin post lại của các blog khác (nhìu quá nên chẳng bít nguồn là đâu nữa)

Chuyện xưa kể rằng, có một đạo sĩ nổi tiếng thần thông, trong một lần ngao du sơn thuỷ, thấy một phụ nữ đang quỳ bên một ngôi mộ mới, vừa khóc vừa quạt. Lấy làm lạ, đạo sĩ kia mới đến hỏi sự tình. Mới hay rằng, người dưới mộ là người chồng vừa khuất của thiếu phụ.

Ngán thay, trước khi chết có trăng trối lại rằng đến khi mộ khô thì người vợ trẻ hãy tái giá. Người thiếu phụ vì thế mới ở đây, quạt cho mộ nhanh khô. Người đạo sĩ động lòng, mới hoá phép giúp cho thiếu phụ, ngôi mộ thoắt cái đã khô như những ngôi mộ cũ. Người thiếu phụ vui vẻ cảm ơn đạo sĩ để về nhà, nơi người tình mới của mình mong đợi.
Người đạo sĩ về nhà, đem chuyện kể với vợ của mình. Vợ của đạo sĩ chê cười người đàn bà kia thật bạc tình. Được một thời gian, bỗng dưng người đạo sĩ mắc phải bạo bệnh, liệt giường và tạ thế. Trước khi nhắm mắt mới trăng trối lại rằng hãy giữ quan tài đủ 7x7 là 49 ngày rồi hãy an táng. Người vợ khóc vâng lời.
Một ngày kia, có một người xưng là học trò đến xin ở lại chịu tang người đạo sĩ. Dung mạo người học trò thật khôi ngô tuấn tú. Thế rồi, chỉ 3 ngày sau, người vợ đạo sĩ đã ăn nằm với người học trò.
Thế rồi được 7 ngày sau, người học trò lăn ra ốm. Bệnh ngày một nặng. Mới nói với người vợ đạo sĩ rằng, ta mắc phải bạo bệnh, chỉ có ăn óc người mới khỏi được. Người vợ liền lấy vồ, bật nắp quan tài định đập vỡ đầu xác chết để lấy óc cho nhân tình ăn.
Nào ngờ, vừa bật nắp quan tài thì vị đạo sĩ tỉnh lại. Người thiếu phụ quay lại thì chàng trai trẻ đã biến mất tự khi nào. Mới hay, đó là do phép thuật phân thân của người đạo sĩ cao tay. Người vợ xấu hổ quá, mới tự tử mà chết.
Người đạo sĩ đó là Trang Chu (còn gọi là Trang Tử), cũng là một hiền triết của Phương Đông chúng ta. Câu chuyện đó, câu chuyện “vợ thầy Trang Chu” lưu truyền gần 2000 năm để chê cười cái gọi là “lòng dạ đàn bà”.
Ngày nay, lại có chuyện anh đảng viên nọ sau khi “hoàn thành kế hoạch” (2 con), mới giấu vợ đi đình sản. Người vợ thì lại muốn sinh thêm con cho vui cửa vui nhà nên “tích cực cố gắng” mà mãi không thấy “kết quả”. Người chồng vẫn giấu vợ, thậm chí bởi vì cái khoản đình sản kia không ảnh hưởng đến khả năng đàn ông của anh, nên anh lại còn làm ra vẻ tích cực “phụ giúp” vợ mình...

Thế rồi, một hôm người vợ vui vẻ thông báo những “nỗ lực cố gắng” của 2 vợ chồng đã có “kết quả tốt đẹp”, cô đã có thai 3 tháng. Choáng váng, nhưng người chồng giấu đi để đi “kiểm định lại”. Kết quả biểu đồ của anh là 0%... Cuộc tiểu phẫu đình sản đã thành công tốt đẹp.
Ấy, cái câu chuyện thời nay cũng đang nói đến cái lòng dạ con người...
Lại có người lấy email giả, để chính mình chat và “thử lòng” người chồng mà mình hết mực thương yêu. Để đến khi anh ta trở nên lạnh nhạt tình cảm vì cho rằng người vợ thiếu tin tưởng tình yêu của mình. Rồi lấy bạn gái của mình để thử chồng... và rồi rước đau khổ vào mình khi người chồng chẳng “trước sau như một”...
Còn bao nhiêu câu chuyện trớ trêu nữa mới đủ để chúng ta hiểu rằng, lòng người ta là giấy, chứ nào đâu phải vàng đá... Vì là giấy, nên sao ta cứ nghĩ là vàng để đem đi thử lửa? Đến lúc cháy mất rồi lại thất vọng lòng dạ bạc đen? Sao ta không hiểu rằng, bởi là giấy, nên cái cần và nên làm là chúng ta phải nâng niu, giữ gìn cho nhau để tránh khỏi nắng mưa của cuộc đời?
Sao ta không hiểu rằng, bởi là giấy nên đẹp xấu là do ta vẽ nên, tốt lành là do ta viết nên mà thù hận cũng là do ta đặt bút. Sao ta không viết lời hay, vẽ lấy bức tranh yên bình để xây dựng, gìn giữ lấy cái hạnh phúc mong manh của gia đình?
Tôi chẳng cho cách làm của thầy Trang Chu là hay, tôi chẳng cho người đảng viên kia là không có lỗi. Tôi cũng chẳng ủng hộ việc thử lòng của các chị thời nay với email và các phương tiện khác. Thời gian thì trôi đi, nhưng lòng người thì vẫn vậy thôi, vẫn là giấy... Mà đá cũng mòn, vàng cũng phai, huống hồ là giấy...
Người ta, cùng là một người, sao có lúc nhân từ đáng yêu, lại có lúc cay nghiệt thế? Ấy bởi ai cũng có 2 mặt tốt xấu trắng đen lẫn lộn.
Là những người thề non hẹn biển với nhau, cam kết gắn bó với nhau để xây dựng tổ ấm của mình, tôi thiết nghĩ việc nên làm là ta mang cái mặt tốt ra để đối đãi với nhau. Lấy mặt trắng mà đối đãi với nhau (phu phụ tương kính như tân - vợ chồng kính nhau như khi còn mới). Đó mới là cái kế vạn toàn. Chứ nếu cứ mang cái mặt trái để đối đãi với nhau, mang cái xấu để dành cho nhau, như thế thì đồng sàng mà dị mộng, người hiền lành mà đối xử với nhau như trộm cướp. Cái đó gần với sự tan vỡ lắm.

Ai ơi, nếu còn thương nhau, chớ có thử lòng nhau. Và hãy hiểu, lòng con người là giấy. Ai không động lòng trước một cử chỉ ân cần? Ai vô cảm bởi một lời khen? Ai vắng nhau lâu ngày mà không hề ham muốn? Chẳng phải lòng mình cũng vậy ư? Vậy nên, nâng niu bao nhiêu vẫn chưa đủ. Một chút nghi kỵ đã là thừa.



Tuesday, October 25, 2011

nàng


“Tại sao tôi ham lấy chồng nhiều vậy hả? Không biết nữa, hồi nhỏ, ba má tôi dạy con gái kỹ lắm, ông bà dặn tôi rằng chớ có lăng nhăng đào hoa phong nguyệt, yêu đặng lấy thì hẵng yêu, mà lấy vì yêu thì hẵng lấy. Tôi là tôi truyền thống thủ cựu lắm, nên làm y chang như vậy.” 

- Elizabeth Taylor-

Monday, October 24, 2011

Thứ hai là ngày đầu tuần

bé hứa cố gắng chăm ngoan, vậy mah cái đầu bé  [ah, đầu to] cứ ong ong, ngất nga ngất ngư như phải mang cái j nặng lắm vậy...


Cuối cùng thì kimkim cũng đã sáng suốt tìm cách thoát ra khỏi tình trạng này bằng cách...sắm cho mình 01 đôi giày mới...
...Ta da...
đùa thôi, đây hok fai ảnh kimkim thử giầy đâu nhé!

Sunday, October 23, 2011

Đối thoại cuối tuần

Trí
- Mẹ ơi, món này gọi là j? - Cá con ạ.
- Tiếng Anh là j? - Fish
- I don't like fish!... Ngất...

Nộn cầu vồng
Nước trong nước chảy
Có cô Mười bảy
Có chị Mười hai
Hai chị em ta
Cùng nộn cầu vồng...

Kimkim rất cố gắng để sửa cho Trí khỏi ngọng, nhưng bạn H. Bảo rằng kệ, để khi nói lái bài này cho đỡ bậy!!!!!

Đức
- Mẹ ạ, con đã học nấu cơm r, con phải thử nấu bằng cả hai cách, nấu nồi thường và nồi cơm điện, xong rồi ghi lại, mọi người ăn rồi cho nhận xét để nộp cho cô
Kimkim đành phải tiết lộ một bí mật kinh hoàng là bà Nội nấu cơm rất ngon bằng cả hai cách, Đ hãy thuyết phục bà hướng dẫn cho, để mẹ yên thân...nằm gội đầu.

Bạn H.
- Nay có ra chỗ Dung k?
- Không - đoạn nhai cơm trệu trạo rồi thẫn thờ: - Nàng về quê...
Buổi tối êm đềm trôi qua trong tình bằng hữu trong sáng và bình đẳng... ah, gọi là "đạo hữu"

Kịch tính là đây...
Xuất hiện trong nhà một cổ vật lem luốc có nguồn gốc từ gia tộc nhà Mán Tự Đắc do nàng kông trúa Hiền dịu khéo léo thông minh có hiếu và giàu lòng tự trọng đang hy sinh thân ngọc làm dâu tại xứ đoá nhân khi Mán phủ dọn dẹp chuồng lợn lén lấy mang về dâng Biếu mẹ già tỏ lòng hiếu kính. Đã nhiều lần trót lọt kiểu như vậy từ con cá ăn thừa, mớ rau ăn dở... nên mẹ con đều lấy làm mãn nguyện lắm, há chẳng phải là cách tổn hại rất nhiều đến liêm sỉ của kẻ tự cho rằng mình sống có lòng tự tôn như kimkim lắm ru..
Nhỏ vậy thôi nhưng đã làm tan nát weekend của kimkim, k j cứu vãn nổi nữa dồi. Bi trước hài sau thì gọi là tấn bi hài kịch chứ còn hài trước bi sau thì...ô hô...vô phương!!!!!

Thẳng thắn thì góp phần lớn cho việc cường điệu vụ này chính là do hoocmon của kimkim có lẽ đang ở giai đoạn trào. Suỵt!!!!có vẻ như có thêm 1 trái nhỏ xíu vừa chào từ biệt mẹ để chơi cầu trượt vào đúng dịp cuối tuần này thì phải...