Saturday, May 9, 2009

Tặng H` hôi!


Chiều H`. bay rồi. Sao "bỗng dưng muốn khóc" 1 tí!
Chắc sắp giống mẹ rồi. Đừng tình cờ đọc thấy bài này, H` nhé, là chị chép tặng em đấy!

Bữa tôi về khóc miết cái răng khôn

- Đami

Bữa tôi bay bằng đôi cánh của Nàng
Sông rụng xuống lớp phù sa rất nắng
Thu rụng xuống những hồn nhiên rất đắng
Câu Kinh xa chạm ngút bảy cầu vồng

Bữa tôi hôn bằng đôi gió rất trong
Môi rất nóng và lựng thơm hoa mướp
Đêm rất áo và ngực ơi rất ngọt
Một trăm sao sa đủ một trăm đường

Bữa ngâm tôi bằng hai chiếc răng khôn
Chén nung ngọc giọng cười trong veo quá
Phù điêu môi tạc vào ngàn năm đá
Chết mấy lần cho đủ một lần bay?

Một đêm gió mâm trời tiệc say say
Nàng rũ cánh bay về trần xem Hội
Môi rất nhớ và môi thường hằng đói
Sao tôi bay bằng đôi cánh của Nàng?

Chiều an ủi mà hương mướp đi hoang
Quê rất nhớ, bay bằng hai chiếc lá
Phố rất nắng, trôi bằng nghìn người lạ
Bữa tôi về, khóc miết cái răng khôn!

-blogQb.

Friday, May 8, 2009

What a chicken-hearted sturdy youth!

Chắc chắn là a.H từ chối việc kia rồi. Rã rời...
Chắc 2 bạn H & Th định làm KardM. & Angghen đây.
Thôi thì đành, lẽ ra từ lúc a ta manh nha để râu là mình phải hiểu là anh ta muốn làm KM chứ nhỉ?
bạn thân suốt đời
quí hơn vàng ngọc- chán chả buồn viết hoa.
Xét cho cùng, ai cũng có quyền mưu cầu "h`n" và quyền đc sống "h`n" như cha của mình.
Cố mà gán tội cho chuyện sợ thua thiệt về tiền bạc trong thời điểm nhạy cảm và khó khăn này. Tự hỏi nếu cơ hội này đến với nửa kia của cái tình bạn "dog die" ấy! Nhưng mà so thế cũng khó vì cái th`ng ấy nó chỉ thích chơi bời và tinh tướng.
Mình phải so sánh chuyện này với chuyện mình tư vấn mua xe ~ mất 3ngus mới ...đôi lứa xứng đôi.

Một tin quá dày dặn để làm bế mạc cho 1 tuần bế tắc.

Mưa ở HQV!


Mưa trắng trời!
Trong phòng ấm cúng với ánh đền neón, lại nhớ câu thơ cũ của Xuân Quỳnh.
Ở ngoài kia trời gió
Ở ngoài kia trời mưa
Cây bàng đêm ngẩn ngơ
Nước qua đường chày xiết
....

Có chuông điện thoại của a.Đ - BQL, thế là khỏi phải ...buồn vô cớ. Mấy ngày nữa sẽ lên bàn đấu tố = buồn có cớ.
...
Tối tăm mù mịt ai đưa K về?!?!? ( ca zao)

Thursday, May 7, 2009

Hổ báo tan thành bơ...



Mệt và oải như .... như ....như Rừng NaUy.
Lại nhớ đến những ngày Mũi Né, suốt ngày ôm khư khư RNU, mỗi lần giở ra chỉ đọc được 2tr là lại phải quay lại chăn sóc 2 chàng "Ngự lâm mũi dãi".... Lâu quá rồi, nhớ lại thấy nắng cũng nhạt nhiều, biển cũng mờ xa, chỉ còn là những đoạn phim câm...

Đây là 1 đoạn rất hay về RNU của
gwens83 (cô này trẻ mà viết rất kinh nhé!):
Hay ở nỗi cô đơn và cảm giác trống rỗng lan toả khắp truyện, thấm vào lòng người. Đọc xong bạn cảm thấy mình cũng bị nhuốm cái tâm trạng đấy, trong khi cả truyện chả có lúc nào nhân vật cần gào lên là "tôi cô đơn, tôi buồn, tôi khổ, tôi có tâm sự" cả.


Hay bởi vì cho đến tận cuối truyện, bạn cũng vẫn phân vân tự hỏi nó là gì, thật ra nhân vật có uẩn khúc hay bế tắc gì, bạn ko lý giải rõ được, nhưng bạn biết nó chắc chắn tồn tại. Cái kết của truyện này khiến người ta có thể suy nghĩ theo nhiều cách. Nó bí ẩn và kích thích người ta tưởng tượng.

Hay ở sự hài hước của tác giả (dí dỏm, có lúc chua chát nhưng rất nhẹ nhàng, chứ ko phải cay nghiệt), và những so sánh rất kỳ lạ và mơ màng, kiểu như:

Cậu yêu tớ thế nào?
Tớ yêu cậu đến mức hổ báo trong rừng tan thành bơ hết.
Cái im lặng thật dài, dài như những làn mưa bụi trên khắp thế gian đổ trên mọi cánh rừng nguyên sinh khắp thế gian.

Cuối cùng, nếu các bạn chỉ thấy hơi tý là sex thì có thể cho nó kinh. Nhưng sex ở đây ko hề gợi dục, mà rất đẹp. Nó giống như ảnh nude của Thái Phiên ấy, bảo các bác nam (và một số bác nữ) nhìn vào có bị kích thích không? Có. Nhưng nó có dung tục không? Không. Sex ở đây khiến người ta nhìn nhận như một biểu hiện của yêu thương, trìu mến và nâng niu, nó làm đối tượng yêu thêm đẹp chứ ko phải ngược lại, hạ thấp thành một object phục vụ bản năng. Hoặc có lúc, sex chỉ là một người nam, một người nữ cô đơn và cần nương tựa, cần tìm hơi ấm ở nhau mà thôi. Tất nhiên, tớ ko nói điều đó là đáng khuyến khích ở XH Vn, nhưng với hoàn cảnh của nhân vật trong truyện, với bối cảnh XH Nhật lúc đó, tớ không nghĩ nó đến mức đáng bị lên án.

Hơn nữa, sex có nhiều, nhưng là với dụng ý phục vụ chủ đề, chứ ko phải cố nhồi nhét để câu khách, không có chỗ nào là thừa cả. Cho nhiều sex vào để càng thấy sự vô vị và trống trải đang ăn dần ăn mòn nhân vật. Nếu nghe nhân vật chính kể về sex với giọng dửng dưng, mới thấy nỗi chán chường trong anh ta lớn đến mức nào. Nnhưng cũng giống như độc giả, anh ta chỉ cảm thấy mà ko thể lý giải tại sao, và đấy chính là một sự bế tắc lớn, là tâm thế chung của rất nhiều thanh niên Nhật thời ấy. Cũng đừng nói vì sao truyện nhiều tự tử thế, vì nó là một thực tế xã hội, tác giả viết cho người thời ấy đọc, chúng ta nếu muốn hiểu cũng nên đặt mình vào hoàn cảnh thời đó ở nước đó, chứ giờ mà đem ra phán xét khác nào đọc truyện chị Dậu và bảo sao chị cam chịu thế, chả có bản lĩnh cá tính của người phụ nữ thế kỷ 20 gì cả.

Có bạn nhắc đến Ruồi Trâu, Thép, xin góp thêm một tác phẩm cũng theo kiểu gần gần lãng mạn CM như vậy, nhưng của Vn, là "Mẫn và Tôi". Khi một dân tộc được sống trong một thời đại hào hùng và máu lửa, thì tự khắc sẽ có những tác phẩm như thế. Nhưng không phải dân tộc nào cũng có may mắn ấy, và kéo theo, suy nghĩ tình cảm của một thế hệ không phải lúc nào cũng là tươi sáng lãng mạn và tích cực như thế, thậm chí có lúc là hoang mang, bế tắc và tuyệt vọng.

Cùng là thể hiện sự bế tắc, có những nền văn hóa chọn cách phải gào thét, phá cách, nổi loạn, kêu gọi cái này phản đối cái kia, giống như tranh mà màu sắc tương phản đến đối chọi, tự nó đã ẩn chứa sự bất lực muốn bung phá. Nhưng ngược lại, có những nền văn hóa, thì lại để tình cảm lặn sâu vào trong, giấu dưới vẻ điềm tĩnh thanh thản, nhưng nỗi buồn vẫn phảng phất trong không gian, cứ lặng lẽ từ từ nhấm nháp đến tận xương tủy, giống như tranh với màu sắc nhẹ nhàng thanh thoát, thoạt trông thì tưởng thư thái yên bình, nhưng vẫn có thể ẩn chứa nhức nhối và u uẩn, giống như mặt sông lặng mà đáy sông thì sóng ngầm dữ dội vậy.

Và rừng Nauy đã chọn cách ấy, một cách nhẹ nhàng mà sâu sắc rất Nhật để khắc họa chân dung tâm lý dân tộc trong cả một thời kỳ. Có thể đó là lý do mà người Nhật đặc biệt yêu mến tác phẩm này"
Lạ thật, mình cũng đọc, nó cũng đọc mà nó viết ra đc, còn mình thì chịu. Đành chỉ trích dẫn thôi vậy, post thêm cái ảnh của Araki cho nó hợp bối cảnh.

Soledad


If only U can see, the tear...
Sáng nay nghe lại nhớ đến nước mắt của Đ. Tại * mỗi khi thấy "cái ấy" mình lại vụt 1 cái trở thành ....Lê Văn 8, cứ phừng phừng....phải hét ngay, phải ...tìm đũa ngay. Phải làm * với ca này - người đàn ông nhỏ nhạy cảm này ?!?!?

Hình trên là khi chàng "dễ chịu"...

Cơn ...con con


Mưa chứ lỵ!
Sẵn có tâm trạng, lại thêm bối cảnh..K rơi vào cơn trầm cảm con con...Thật tệ là nó lại đến vào lúc bận bịu như thế này, Đ lại sắp thi...Phải lúc khác thì vui vẻ tiếp đón ngay, chăm sóc tận tình. Chắc phải kiếm cái j ngọt ngọt để lên đc 1 tí adrenalin ( Viết có đúng k nhỉ - chắc ai cũng hỉu là mình đang định nói đến cái j- hì......)

BlogQB :"Tìm đỏ mắt không thấy cái túi nào khả dĩ đạt yêu cầu: đủ to và phân bố các ngăn hợp lý, đủ nhỏ để không ngại đem theo người; bằng da như ý thích; có quai xách và quai đeo; đủ cứng để không bị mất shape, đủ mềm để dễ chịu." Mình cũng đang mún 1 cháu xế...

Viết trong 1 ngày buồn như trấu cắn............!Mai liệu có lắp đc rèm để T7 sơn cửa? Tâm trạng thế này mà sơn cửa thì tuyệt, sẽ suy nghĩ đc rất nhiều. Đúng thật, miệng mà ngậm lại thì não mới làm việc - Phải nhớ câu này mới đc!!!
Nhưng nhớ là chỉ trầm cảm con con thôi đấy nhé! Bận lắm đấy, kimkim ạ!

Wednesday, May 6, 2009

Chuồn chuồn bay về...



Lại gặp cánh chuồn ngày thơ bé
Bay đan nhau dệt mảnh nắng cuối cùng
........
Mỏng manh thế làm sao chịu nổi
Chuồn chuồn ơi báo làm chi bão tới
Bão nổi lên rồi mày ở đâu?!?!?
-XQ.

Blog j mà mỗi năm up bài 1 lần hả kim? đúng là kimkim lười như ..ủi.

Hồi này đọc ít, nên chẳng jám viết. Vốn từ của mình bây h chắc còn vỏn vẹn 1k đến 1,2k mất ( mấy từ đc chuộng dùng đi dùng lại thì toàn những từ ....ngoài XH- cái mác trí thức đè oằn lưng nên k tiện viết ra, hì) Thôi thì đang sẵn tâm trạng, trở lai viết đôi dòng. Biết đâu
Bất tri tam bách dư niên hậu
Thiên hạ hà nhân khấp ....... - Xin cụ Nguyễn đại xá

Tối qua, mình bị "hocmon tính nữ" nó vật, ẳng lung tung.....những hệ lụy tiếp sau thì... cũng thường như mọi lần: Đức, ô.P, con EC..v..v.. nhìn ai cũng mún cắn, ẳng..kinh thật! Kiểu như mình k bít có vacin đặc trị k nhỉ...xin luôn 1 liều cho 30 năm còn lại....chả bít phải tu đến kiếp nào mới hết tham sân si.
By the way talk about "Tu", Lễ Phật đản hnay ở Chùa Tứ Kỳ rất trang nghiêm long trọng.
Nam Mô Bản Sư Thích Ca Mâu Ni Phật!
K và d.H thật có phúc duyên đc dự lễ cung nghing xá lị Phật và lễ tắm Phật đản sinh. Đi lễ Chùa sớm thấy thanh thản, và gặp nhiều sự hanh thông. Cụ thể là đến h đã hóa giải đc với ô.P. Nhưng còn chuyện của a.H, khó quá cơ, K ạ! Hơi bùn vì K k phải là nơi có thể để anh chia sẻ, bàn bạc những chuyện hệ trọng....sắp giống MC roài.

Ah! Hqua đọc lăng quăng, mắc lại đc 1 câu : "Đi trên cái xe đẹp ấy tôi cũng chẳng thông minh hơn..." k bít phải đi trên cái j để thông minh hơn nhỉ???? - TVHoe...

Cảm xúc chủ đạo của mình hnay ....hình như là ...hoang mang?!??!?