Thursday, May 7, 2009

Hổ báo tan thành bơ...



Mệt và oải như .... như ....như Rừng NaUy.
Lại nhớ đến những ngày Mũi Né, suốt ngày ôm khư khư RNU, mỗi lần giở ra chỉ đọc được 2tr là lại phải quay lại chăn sóc 2 chàng "Ngự lâm mũi dãi".... Lâu quá rồi, nhớ lại thấy nắng cũng nhạt nhiều, biển cũng mờ xa, chỉ còn là những đoạn phim câm...

Đây là 1 đoạn rất hay về RNU của
gwens83 (cô này trẻ mà viết rất kinh nhé!):
Hay ở nỗi cô đơn và cảm giác trống rỗng lan toả khắp truyện, thấm vào lòng người. Đọc xong bạn cảm thấy mình cũng bị nhuốm cái tâm trạng đấy, trong khi cả truyện chả có lúc nào nhân vật cần gào lên là "tôi cô đơn, tôi buồn, tôi khổ, tôi có tâm sự" cả.


Hay bởi vì cho đến tận cuối truyện, bạn cũng vẫn phân vân tự hỏi nó là gì, thật ra nhân vật có uẩn khúc hay bế tắc gì, bạn ko lý giải rõ được, nhưng bạn biết nó chắc chắn tồn tại. Cái kết của truyện này khiến người ta có thể suy nghĩ theo nhiều cách. Nó bí ẩn và kích thích người ta tưởng tượng.

Hay ở sự hài hước của tác giả (dí dỏm, có lúc chua chát nhưng rất nhẹ nhàng, chứ ko phải cay nghiệt), và những so sánh rất kỳ lạ và mơ màng, kiểu như:

Cậu yêu tớ thế nào?
Tớ yêu cậu đến mức hổ báo trong rừng tan thành bơ hết.
Cái im lặng thật dài, dài như những làn mưa bụi trên khắp thế gian đổ trên mọi cánh rừng nguyên sinh khắp thế gian.

Cuối cùng, nếu các bạn chỉ thấy hơi tý là sex thì có thể cho nó kinh. Nhưng sex ở đây ko hề gợi dục, mà rất đẹp. Nó giống như ảnh nude của Thái Phiên ấy, bảo các bác nam (và một số bác nữ) nhìn vào có bị kích thích không? Có. Nhưng nó có dung tục không? Không. Sex ở đây khiến người ta nhìn nhận như một biểu hiện của yêu thương, trìu mến và nâng niu, nó làm đối tượng yêu thêm đẹp chứ ko phải ngược lại, hạ thấp thành một object phục vụ bản năng. Hoặc có lúc, sex chỉ là một người nam, một người nữ cô đơn và cần nương tựa, cần tìm hơi ấm ở nhau mà thôi. Tất nhiên, tớ ko nói điều đó là đáng khuyến khích ở XH Vn, nhưng với hoàn cảnh của nhân vật trong truyện, với bối cảnh XH Nhật lúc đó, tớ không nghĩ nó đến mức đáng bị lên án.

Hơn nữa, sex có nhiều, nhưng là với dụng ý phục vụ chủ đề, chứ ko phải cố nhồi nhét để câu khách, không có chỗ nào là thừa cả. Cho nhiều sex vào để càng thấy sự vô vị và trống trải đang ăn dần ăn mòn nhân vật. Nếu nghe nhân vật chính kể về sex với giọng dửng dưng, mới thấy nỗi chán chường trong anh ta lớn đến mức nào. Nnhưng cũng giống như độc giả, anh ta chỉ cảm thấy mà ko thể lý giải tại sao, và đấy chính là một sự bế tắc lớn, là tâm thế chung của rất nhiều thanh niên Nhật thời ấy. Cũng đừng nói vì sao truyện nhiều tự tử thế, vì nó là một thực tế xã hội, tác giả viết cho người thời ấy đọc, chúng ta nếu muốn hiểu cũng nên đặt mình vào hoàn cảnh thời đó ở nước đó, chứ giờ mà đem ra phán xét khác nào đọc truyện chị Dậu và bảo sao chị cam chịu thế, chả có bản lĩnh cá tính của người phụ nữ thế kỷ 20 gì cả.

Có bạn nhắc đến Ruồi Trâu, Thép, xin góp thêm một tác phẩm cũng theo kiểu gần gần lãng mạn CM như vậy, nhưng của Vn, là "Mẫn và Tôi". Khi một dân tộc được sống trong một thời đại hào hùng và máu lửa, thì tự khắc sẽ có những tác phẩm như thế. Nhưng không phải dân tộc nào cũng có may mắn ấy, và kéo theo, suy nghĩ tình cảm của một thế hệ không phải lúc nào cũng là tươi sáng lãng mạn và tích cực như thế, thậm chí có lúc là hoang mang, bế tắc và tuyệt vọng.

Cùng là thể hiện sự bế tắc, có những nền văn hóa chọn cách phải gào thét, phá cách, nổi loạn, kêu gọi cái này phản đối cái kia, giống như tranh mà màu sắc tương phản đến đối chọi, tự nó đã ẩn chứa sự bất lực muốn bung phá. Nhưng ngược lại, có những nền văn hóa, thì lại để tình cảm lặn sâu vào trong, giấu dưới vẻ điềm tĩnh thanh thản, nhưng nỗi buồn vẫn phảng phất trong không gian, cứ lặng lẽ từ từ nhấm nháp đến tận xương tủy, giống như tranh với màu sắc nhẹ nhàng thanh thoát, thoạt trông thì tưởng thư thái yên bình, nhưng vẫn có thể ẩn chứa nhức nhối và u uẩn, giống như mặt sông lặng mà đáy sông thì sóng ngầm dữ dội vậy.

Và rừng Nauy đã chọn cách ấy, một cách nhẹ nhàng mà sâu sắc rất Nhật để khắc họa chân dung tâm lý dân tộc trong cả một thời kỳ. Có thể đó là lý do mà người Nhật đặc biệt yêu mến tác phẩm này"
Lạ thật, mình cũng đọc, nó cũng đọc mà nó viết ra đc, còn mình thì chịu. Đành chỉ trích dẫn thôi vậy, post thêm cái ảnh của Araki cho nó hợp bối cảnh.