Wednesday, August 11, 2010

Nhưng mà con hít...

Chàng trai bé xíu của tôi về nhà với một cái đầu sưng u, rướm máu, ra là chàng va đầu vào góc cánh cửa ở lớp.
Không khóc.
Mẹ như cảm nhận được cú va đau chết lặng, nghẹt cả thở của con, và cả cái cách con tự nén tiếng khóc vì biết chắc cả cái sân ồn ào đầy nhóc trẻ con và cả các cô giáo ngơ ngác như gà kia, chẳng có ai an ủi vỗ về mình hết...
Ôi, chàng trai nhỏ xíu còn ngọng líu của tôi, đối mặt với những vấn đề của riêng mình và hành xử như 1 người trưởng thành.

Nhưng mà co hiiií...t chơi với anh Đơớc....