Saturday, June 20, 2009

phôi pha ký ức



co’ những vừng mây muô’n dừng bên sườn núi
lẳng lặng mơ nhìn khiêu vũ nhưñg cánh chim
co’ nhưñg dòng sông không buồn trôi đê’n biển
lơ lưñg ngâ.p ngừng muô’n trở lại suô’i mơ



co’ nhưñg bài thơ thẩn thờ ghi trên giâ’y
đượm na’t mãnh hô`n muô’n đổi lại tinh yêu
co’ nhưñg giâ’c mơ không mong trơi vô.i sa’ng
êm diê.u hương tình chầm châ.m đắm triê`n miên



co’ nhưñg tinh duyên muô’n nâng như chung rượu
cạn hê’t đam mê tỉnh giâ’c chăñg con say
co’ nhưñg mơ say nê’u đi đừng ngoãnh lại
cay đắng đợi chờ trỉu nặng nhưñg ngày mai



co’ nhưñg đương vê` kho’ tìm trong đêm tô’i
hoen mắt u lòng lơm chởm vươ’ng lô’i đi
co’ nhưñg bê’n xưa rời lâu đừng quay lại
Vì nhưng mong chờ vâ?n maĩ ở ước mơ



Co’ nhưñg mối tình chỉ nên còn dang dở
Co’ nhưñg câu thê` nên pho’ lại giâ’c mơ
Co’ nhưñg vần thơ không nên tìm ta’c giả
Co’ nhưñg chân trơi chỉ đẹp lu’c hừng đông



23/4/2004
Thăng Trầm

Một vạn điều anh không biết - lượm lặt


Ngày… tháng…

1 phút, hơn 1 phút, có thể là 2 phút mà không có lẽ là 3 phút… 3 phút đứng lặng nhìn em không nói được câu nào. 3 phút không thể rời mắt đi bất kỳ chỗ nào khác ngoài em, để rồi sau 3 phút thì em giận.
Hôm nay lần đầu tiên em mặc váy, cái váy màu xanh lá yêu yêu làm anh nóng bừng cả người. Rồi em ngượng, xưa nay em có bao giờ ngượng đâu cơ chứ, xưa nay em cũng chưa bao giờ mặc váy cơ mà.

- Sao anh? Nhìn gì nhìn hoài thế?
- Em mặc váy à? Sao em lại mặc váy?
- Em không mặc váy được sao, mặc váy thì có sao đâu cơ chứ?
- À thì không sao, uh … uh…
- Trông tệ lắm à?
- Anh không biết… à… à…, không, không tệ lắm.


Thế là xong, anh chỉ lỡ mồm, mà em giận anh nguyên một ngày, chẳng nói gì cứ phụng pha phụng phịu cả buổi đi chơi. Anh không biết em có biết không, nhưng mà em phụng phịu trông lại càng yêu, cái má phúng phính, cái môi hơi xị xị, ghét không chịu được. Bình thường em cười nói suốt ngày, bình thường em hay trêu chọc anh, bình thường em bướng bỉnh, em hay cãi, em hay lý luận… em rất rách việc nhưng ít ra anh còn nói lại được với em vài câu. Còn những lúc em tự nhiên hiền lành, hay là em buồn buồn ít nói, hay là em giận dỗi, thì anh thực sự lúng túng. Anh không biết làm gì cho em những lúc đấy, không phải vì anh yêu em ít đi, cũng không phải vì anh chỉ yêu em lúc em vui vẻ như em vẫn nghĩ, mà là… mà là sao anh cũng không biết nữa. Nhưng mà không phải thế đâu em, chỉ là anh không biết làm sao mới đúng. Đơn giản chỉ là anh không biết…

Ngày… tháng…

Rồi em cũng thôi không giận nhưng mấy tuần sau anh không thấy em mặc cái váy xanh hôm đấy thêm lần nào nữa. Mấy tuần liền anh thấy thèm được nhìn em dễ thương trong chiếc váy xanh lá cây đấy, nhưng mà anh không thấy em mặc, anh cũng không dám hỏi. Hôm nay anh thấy em cất cái váy màu xanh tận đáy tủ quần áo, anh mới biết là mình sai rồi. Đáng lý ra anh phải khen em dễ thương, đáng lý ra anh phải khen em rất hợp với cái váy màu xanh lá đấy, đáng lý là… có đến vài điều đáng lý ra anh phải làm chứ không chỉ nói “không biết”. Nhưng em yêu, lúc đó anh thật sự không biết phải làm gì. Mỗi lúc nhìn em dễ thương là anh lại lúng túng, chẳng lẽ anh lại lôi cái điện thoại ra nhắn tin cho em để khen em thay vì đứng nhìn em như trời trồng? Anh biết là anh sai rồi, nhưng mà anh cũng ngượng phải nói xin lỗi lắm, để anh đi mua kem cho em vậy, hay là mua kẹo, như thế đã là xin lỗi rồi đấy nhé…

23022007

Ngày… tháng…

Hôm nay mình đi chơi, em có chuyện gì vui mà cười nói suốt. Đầu tiên em đòi ăn bánh cuốn, anh đưa em đi. Rồi em đòi đi vòng vòng cho mát, trời thì lạnh thế này, đi vòng vòng chắc chết cóng, nhưng mà anh cũng chiều ý em. Trên đường đi thấy một hàng đĩa, em đòi vào. Mắt trước mắt sau anh đang định gửi xe thì em đã chạy ra, mắt sáng rực, tay cầm cái đĩa CD mới toanh của một thằng ca sĩ nào đấy mà anh cóc cần biết là thằng nào. Rồi em khoe là mua được đĩa của thần tượng, rồi em còn hôn chụt chụt vào cái đĩa, ôi anh tức điên, anh đứng ngay đây này thì không chụt chụt. Cái thằng ở trên đĩa có thèm biết đến em là ai đâu cơ chứ, nó còn không thèm chở em đi chơi như anh nữa kia.

Rồi anh biết trời lạnh thế này em thèm uống cafe với một viên kem chocolate, anh gợi ý đưa em đến quán ruột của chúng mình. Em cười lung linh làm anh cũng vui lây, tự nhiên hết thèm giận em vì cái thằng ca sĩ ất ơ nào đó. Vẫn ngồi ở cái bàn quen thuộc, đang ôm em rất ấm tự nhiên em lại quay ra, nhìn thẳng vào mắt anh và hỏi rất rõ ràng từng chữ một “anh không nhận ra là em mới cắt tóc và đổi nước hoa à”. Anh không biết, dĩ nhiên là anh không biết, anh làm sao phân biệt được mùi của gỗ thông với gỗ trầm, mùi của hoa lan hay mùi của hoa hồng. “Thế anh không thấy em khác à”. “Có khác, à thì… lạ lạ…”. “Khác như thế nào? Lạ như thế nào nào?”. Đến đây thì anh chịu hẳn rồi, anh thú thật là anh không biết. Em cứ hỏi khó anh không thế. Mà anh nói không biết thì em lại không vừa lòng, em lại giận giận một chút, thêm một câu không biết nữa chắc em giận anh cả ngày mất thôi…

Ngày… tháng…

- Anh thấy cô bé kia xinh không?
- Anh không biết, chắc là xinh?!
- Sao lại chắc là? Anh phải biết chứ?
- Anh sao biết được, nhỡ mà xinh thật em lại ghen…
- À, ra là anh thấy người ta xinh mà không dám nói chứ gì…
- Không, không phải thế…
- Thế thì thế nào…
- Thì… thì… trời ơi anh không biết. Thôi đừng hỏi nữa, cho em đi ăn kem này…
- Anh?
- Gì em?
- Em mặc áo này đẹp không?
- Uh đẹp?
- Áo này đẹp hơn hay áo màu vàng hôm qua đẹp hơn?
- Anh không biết… áo nào cũng đẹp như nhau.
- Hai màu khác nhau làm sao như nhau được, anh cái gì cũng không biết, không biết, suốt ngày không biết…
- Anh không thấy khác nhau mà, em mặc áo nào cũng đẹp… thôi nào, thế có ăn kem không đây?
- Có ăn. Ăn chứ.

Ngày… tháng…

Ngày… tháng…

Có đến một vạn điều anh không hề biết hay chưa từng biết đến, có đến một vạn điều anh không cần biết, cũng có đến một vạn điều anh không muốn biết. Nhưng anh thấy mình may mắn vì một điều anh đã biết, là em. Cuộc sống của anh trước khi anh gặp em chỉ là những chuỗi ngày nhàm chán ngày nào cũng như ngày hôm qua. Nhưng cuộc sống của anh khi có em đã bắt đầu bận rộn từng giờ từng phút. Bận rộn vì em thắc mắc, bận rộn vì em lý luận, bận rộn vì em bướng bỉnh, bận rộn vì anh yêu em. Anh chẳng quan tâm điều gì ngoài việc một ngày của em như thế nào, liệu có đứa nào léng phéng trêu em, liệu em có gì vui hay buồn muốn nói với anh. Anh chẳng bận tâm đến việc em mặc áo gì, đi giày màu gì, tóc ngắn hay dài, hôm nay xinh hơn hay hôm qua xinh hơn, anh cũng không quen khen ngợi người nào đó trước mặt người ta. Thế nên em đừng giận anh, em cũng đừng thắc mắc tại sao anh không biết, bởi vì thật sự là anh không biết kia mà. Em yêu, liệu giờ em có còn muốn yêu anh mặc dù một vạn điều anh không biết trong đó có cả việc tại sao anh lại yêu em? “

Chữ của nhạc sĩ...

...thời của những giấc mộng ngổn ngang, của những viễn tưởng phù phiếm non dại. Cái thời tuổi trẻ xanh mướt như trái quả đầu mùa ấy...


...
“Bậc thượng thừa của hiện sinh chính là ông Phật. Tại vì Phật dạy ta phải thức tỉnh trong từng sát na của cuộc sống”

Monday, June 15, 2009

Yesterday...

Ăn tối @ nhà M.Tblac, đắt và chán, nhạt và uể oải như mọi khi.... chẳng bao h nghĩ đến chuyện lặp lại lần nữa. Đã bao lâu rồi k đi ăn tối với bạn bè? Chỉ thấy mãn nguyện với trang phục của gia đình siu nhân thôi :P
Nếu có đi lần nữa cũng chỉ để mình khoe gou ăn mặc thôi, mà cũng chả đáng, mỗi lần khoe hết 400K, èo...
Lúc trước mình quật Đ một chặp đau quá. Thực tình chẳng muôn cấm đoán nhiều vì như thế, bằng cách vô hình, mỗi ngày mình đã hoàn thiện thêm cái vòng tròn Ngộ không để vây hãm con. (cả về hành vi lẫn tư tưởng). Thôi, mình phải tự điều chỉnh mình trước vậy....